Review truyện Đặc Chủng Dong Binh
Tôi không biết từ khi nào mà tôi lại mê truyện thể loại đam mỹ đến vậy, có lẽ là khi tôi bắt đầu theo dõi nhà văn Nhất Thế Hoa Thường, chuyện dường như đã cứu rỗi một thằng ghét cái thể loại vừa chiến tranh là vừa pha chút tình cảm xen vào mà con tình cảm đam mỹ nữa chứ thật sự tôi rất không thích phải nói là không thích phải nói là ghét luôn đó mọi người, những khi đọc truyện Đặc Chủng Dong Binh của Nhất Thế Hoa Thường tôi đã bị cuốn hút bởi phong cách văn vô cùng đặc biệt của cô tư từ cách cô chọn chủ đề cho đến từng câu văn cuốn hút đến khó tả, vậy còn chần chờ gì nữa mà không theo chân mình để hiểu sâu hơn về tác phẩm nhé.
Review truyện Đặc Chủng Dong Binh
Truyện là một trong số những tác phẩm khá nổi tiếng của Nhất Thế Hoa Thường chuyện kể về những người lính đánh thuê, tác giả đã hoàn thành nhiệm vũ xuất sắc khi đã xây dựng được hình tượng nhân vật vô cùng chỉn chu và khi người đọc đều khó thể nhớ rõ được các lính đánh thuê bên cạnh đó cũng là cách việt vô cùng sinh động cũng như tràn đầy cảm xúc của Nhất Thế Hoa Thường, mọi thứ đã tạo nên một truyện vô cùng hấp dẫn.Truyện xoay quanh hai nhân vật chính đó là Tiêu Minh Hiên và Tống Phong và mình xin được phép nói lên những suy nghĩ của mình về hai nhân vật trên nhé! Hai nhân vật này thực sự là một thành công lớn trong truyện của tác giả khi đã bộc lộ được tình thần của một người lính đánh thuê ngay từ đầu truyện, tôi còn nhớ không lầm thì phải chính lần gặp định mệnh lần đầu tiên cũng chính là lần khiến cho mối lương duyên của họ như tự nhiên buộc lấy nhau, đó là lần ấy thì Tống Phong của chúng ta đã cứu Tiêu Minh Hiên chúng ta một mạng sau lần đó chàng Tiêu Minh Hiên của chúng ta là một anh công lương thiện, có tình thân sắt thép, quy tắc chuẩn mực, đủ kiên cường, sự mạnh mẽ đặc biệt trong chuyện tình yêu anh ta là một người vô cùng yêu thương chăm sóc cũng như chiều chuộng, bao bọc mà người đã trót trao trái tim cho anh, vì thế trước sự gan dạ dũng cảm thì anh thực sự cảm thấy rất biết ơn, anh không biết lấy gì để báo đáp, những lần mà khiến cho anh phải thấy day dứt nhất chắc có lẽ là lần thứ hai mà cặp đôi định mệnh này gặp nhau, khi đó lại là một lần nữa Tống Phong cứu Tiêu Minh Hiên, nhưng lần này khác với lần trước ở chỗ lại có một người ngã quỵ xuống, các bạn đón đó là ai, sau khi nghe tiếng súng cái " bằng" thì từ đầu bước ra một Tống Phong dũng cảm chạy tới cà đỡ dùm anh công chúng ta một viên đạn, ngã khụy trước mặt anh vào tựa vào lòng anh, Tiêu Minh Hiên lúc đó mới nhận ra thực sự anh ta không mạnh mẽ như anh ta tưởng, và cúng chính sau lần đó ta lại thấy một Tiêu Minh Hiên khí thế hùng hồ, quyết tâm thay đổi bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để lại một lần nữa anh có thể bảo vệ được người anh yêu. Anh còn nghĩ trong đầu rằng là:" Người bây giờ đã lọt vào tay mình rồi, sau này nhất định phải trông chừng thật cẩn thận", có thể thấy anh công của chúng ta đây Tiêu Minh Hiên đã trót yêu Tống Phong rồi, còn muốn chiếm đoạt luôn, mà cũng chính nhờ vậy anh mới nhận ra được bản thân của mình và thay đổi để có thể bảo vệ em.
Về phần cốt truyện thì thôi luôn, phê chữ ê kéo dài luôn các bạn ạ, sau hai lần gặp định mệnh trên thì Tiêu Minh Hiên đã quyết tâm đưa tống phong về nhà và nuôi dưỡng anh ta thay đổi tính cách ăn chơi siêu quậy của anh biến anh thành một lính đánh thuê, những ngày tháng bên nhau như thế thực sự đã làm cho hai người họ hiểu nhau hơn, bằng tất cả sự nghiêm khắc của mình cũng như là một nguồn động lực vô cùng dồi dào đang ở bên cạnh anh đã khiến cho anh thay đổi và anh cũng đã dạy hết những kỹ năng của mình hay nói cách khác anh đã huấn luyện người anh thương trở thành một người lính đánh thuê tài giỏi, sở dĩ hai người làm lính đánh thuê cũng chính là vì ước muốn cũng Tống Phong và qua đó ta có thể thấy tưởng như Tiêu Minh Hiên như đang bắt anh làm theo ý mình, thì tác giả đã dập tắt ngay ý tưởng đó trong đầu tôi khi anh đã thực sự thực hiện lời hứa của Tống Phong,anh chiều chuộng người yêu đó mọi người. anh chiều chuộng người yêu đó mọi người
"Nếu nói về tư tâm, anh biết lúc trước khi anh điều em đến huấn luyện, em còn oán anh. Nhưng không có cách nào khác, anh không muốn em sống xa anh như thế, chịu không nổi cuộc sống không có em. Em muốn làm lính đánh thuê, anh lập một tiểu đội để em làm, em không thích quy định buồn tẻ của quân đội, anh sẽ miễn cho em, Tống Phong, anh không phải vĩ nhân, không thể nào mà xuất hiện tư tâm. Anh chỉ có thể tận lực lợi dụng quyền hạn của mình để cho em một cuộc sống mà em muốn." Những lời nói thốt ra từ Tiêu Minh Hiên thực sự khiến ta phải xúc động, anh thực sự đã quá yêu, yêu đến nỗi không thể mỗi ngày không nhìn thấy.
Tống Phong là một sự tồn tại kì diệu. Đây không phải là do hắn tự nhận, mà là người quen biết với hắn nhận xét như vậy.
Bình thường, khi đương sự nghe đánh giá như thế sẽ có hai loại phản ứng: một là im lặng trong chốc lát sau đó bi thương hỏi: “Không sung sướng khi thấy người gặp nạn à?” Điều này chứng minh hắn vừa mới bị anh em nhà mình chà đạp, phản ứng còn lại là cười vui nói: “Cám ơn quá khen.” Điều này chứng minh hắn đang rất hưởng thụ cuộc sống.
Tống Phong làm việc trong một công ty quân sự tư nhân của Mỹ, là một thanh niên tốt, nhiệt tình, yêu công việc, hơn nữa rất tuân thủ các nguyên tắc cơ bản của nghề nghiệp lính đánh thuê: người nào trả tiền thì bán mạng vì người đó. Mặc dù ở Trung Quốc hắn có thân phận khác, nhưng chúng không liên quan đến nhau nhiều lắm, vì thế hắn hay ngộ nhận rằng nghề nghiệp chính của mình là lính đánh thuê, nghề tay trái là cống hiến cho đất nước.
Lần đầu tiên Tống Phong và Tiêu Minh Hiên gặp nhau chính là lúc hắn đang làm nghề tay trái. Sau này mỗi khi nhớ lại tình cảnh hỗn loạn hôm đó, Tiêu Minh Hiên đều cảm thấy cực kì nhức đầu. Hắn còn nhớ rất rõ, nhiệt độ hôm đó ở Myanmar gần 40 độ, hắn cùng với thuộc hạ ngồi trực thăng chậm rãi đáp xuống doanh trại ở bìa rừng. Thân phận của hắn là trùm buôn thuốc phiện, tới nơi này hiển nhiên là vì ma túy, cấp trên có nói đã phái một đội cung cấp hỏa lực đến hỗ trợ, Tống Phong chính là thành viên của đội đó.
Dĩ nhiên lúc đó Tiêu Minh Hiên không biết Tống Phong, hắn chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy đối phương đã hận không thể trực tiếp bóp chết người này.
Doanh trại này là địa bàn của tướng quân Khôn Đức Tát. Vị tướng quân này có ruộng thuốc phiện khá lớn ở Myanmar, sở hữu rất nhiều lực lượng vũ trang, địa vị của lão là vững chắc nhất. Dạo trước một công xưởng của lão không biết tại sao lại xảy ra chuyện, hàng của nhà xưởng toàn bộ đều hỏng hết, lượng ma túy cung cấp bị thiếu hụt, vì vậy cho dù trời nóng như lửa đốt, bọn chúng vẫn phải chạy tới đây để giành giật chút hàng còn sót lại.
Do mình muốn cho các bạn tự đọc và tự cảm nhận xem truyện này có những chi tiết hấp dẫn như thế nào, nên mình cũng chỉ nói ngắn gọn những ý kiến cá nhân cũng như cảm nhận riêng của mình về tác phẩm này, chúc các bạn có những phút giây thật thư giãn thoải mái bên cạnh truyenff!