Review truyện Chức Nghiệp Thế Thân
Hôm nay mình xin được tiếp tục review cho các bạn một truyện theo mình là một tác phẩm tương đối hay và hấp dẫn thuộc thể loại đam mỹ mà có thể nói đối với những người đam mê thể loại truyện này thì các bạn có thể tìm đọc tại truyenff, một siêu phẩm của Thủy Thừa Thiên đã giúp ông trở nên nổi tiếng hơn, truyện hạy nhưng cũng không kém phần táo bạo với những phân đoạn khiến độc giả phải nóng mặt, và tới lúc bật mí ra tên truyện này đó chính là Chức Nghiệp Thế Thân. Hãy cũng theo chân mình, một người từng ghét bỏ thể loại này lại giờ đã đọc hết được truyện này vậy sự hấp dẫn của truyện này ở đâu, xin mời các bạn cùng đọc qua những trải nghiệm cá nhân của mình về truyện này nhé.
Review truyện Chức Nghiệp Thế Thân
Mình xin được nói sơ về tác phẩm này, Chức Nghiệp Thế Thân thuộc thể loại hiện đại, trùng sinh, giới giải trí, thế thân văn, ngược luyến tình thâm, bao gồm các nhân vật chính như sau: chính: Chu Tường, Yến Minh Tu, phụ: Uông Vũ Đông, Thái Uy. Truyện kể về mối tình tràn đầy cẩu lương của cặp đôi Công tử nhà giàu có đang trong thời kỳ nổi loạn và một người cát-xa-đơ tức là diễn viên đóng thế trong showbiz.
Chu Tường nhân vật chính chúng ta khi đọc truyện ta có thể nhận biết ngay anh chàng này là gay chính hiệu và là một nhân dân mà tôi giới thiệu ở trên một cascadeur có nhiều kinh nghiệm trong nghề, anh hoạt động trong nghề đã được rất nhiều năm, và người mà anh hay đóng thế nhất đó chính là ngôi sao Uông Vũ Đông. Và chuyện tình của hai nhân vật chính của chúng ta cũng khá là spoil, cảnh báo cho người đọc, Yến Minh Tu( công chính) là em vợ của ngôi sao Uông Vũ Đông, trớ trêu thây Yến Minh Tu không có mê Chu Tường mà đầu tiên là lại mê ngay anh rễ của mình, khi đã quá vã trong người do anh chàng cascadeur của chúng ta có ngoại hình vô cùng giống với anh rể nên, công chính đã làm đại cho đỡ và hai người đã trở thành bạn giường.
Truyện ngay từ cái tên đã cho ta biết lần này ta sẽ đọc được một truyện mà có đề cập tới nghề cascadeur, chàng gay nam chính của chúng ta Chu Tường không chỉ là một người đóng thế của diễn viên Uông Vũ Đông đôi khi lại thế thân trên giường của Yến Minh Tu, và ta có thể thấy rằng dường như cái nghề này đã theo bám cuộc đời anh, chính đây là lời nguyền đã làm cho cuộc đời anh khổ thân và chịu nhiều tổn thương.
Truyện có cốt truyện khõ ràng rành ruột, đặc biệt ta có thể thấy quá trình phân tích và phát triển tâm lý của nhân vật đã cho thấy được tác giả Thủy Thiên Thừa vô cùng tài năng và cô thật đỉnh cao trong việc phân tích tâm lí nhân vật , truyện có thể chia ra thành hai giai đoạn rõ ràng.
Công chính của chúng ta do từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cha mẹ cưng chiều và có lẽ do thế nên đến khi tới tuổi trưởng thành thì công vô cùng trẻ con, kiêu ngạo đúng như người đời nói " chảnh chỏ" và sau khi là bạn cùng giường với công thì thụ của chúng ta là Chu Tường là một người do từ nhỏ đã phải đi làm lấy tiền nuôi bản thân biết chăm lo cuộc sống độc thân là một người vô cùng độc lập và so với khi cùng độ tuổi với Yến Minh Tu thì trưởng thành hơn cực kì so với công chính, và sau khi chuyện đó xảy ra thì thụ chính của chúng ta đã đem lòng tình yêu đã vô chai sạn bấy lâu nay đem trao cho Yến Minh Tu, nhưng công chính lại ngu muội khi chỉ đam mê thế thân bạn giường, trong đầu luôn nghĩ tới anh rể của mình, nhưng lạ thay cô lại ghen Chu Tường không cho anh quen ai, đến nỗi khi bị đề nghị chia tay thì công chính cũng không đồng ý, sơ hở là băm thụ chính XXX cho vui.
Và rồi hai người cũng rời xa nhau, sau đó thụ chính của chúng ta như đã thoát khỏi lời nguyền khi đã không còn ai đó khiến anh phải đau khổ nữa, nhưng số phận thật sự quá trêu con người khi một lần nữa Yến Minh Tu lại là người quấn lời nguyền đó lên cơ thể anh anh, anh lại làm diễn viên đóng thuế và một lần nữa là diễn viên cho Uông Đông Vũ và một lần nữa đã làm bạn giường cho Yến Minh Tu, và lần này cũng không khác những lần trước khi công chính lại một lần nữa làm đau nhói trái tim của thụ chính, để rồi đến khi hối hận nhận ra mọi việc làm của mình đã khiến cho người ấy đau khổ như thế nào muốn chuộc tội muốn bù đắp lại những gì mà còn thiếu thì lúc ấy đã không còn cơ hội.Ta có thể thấy đây là những tình tiết không quá mới mẻ nhưng đôi khi lại vô cùng chạm tới trái tim của người đọc bằng tất cả sự tài năng của mình Thủy Thiên Thừa đã đem lại cho người đọc một thứ tình cảm khó tả, diễn biến tâm lý được thể hiện sâu sắc.
Nằm viện thêm hai ngày, thân thể Chu Tường đã tốt lắm, thật sự không muốn ở thêm nữa, hắn lại nói với Trần Anh rằng muốn xuất viện.
Trần Anh đến hỏi bác sĩ.
Chu Tường chờ trong phòng bệnh, cụ ông giường bên có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, đôi khi nửa đêm nằm ngủ, nghĩ đến xung quanh còn một người, nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra, kỳ thật cũng hơi đáng sợ.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, hắn cứ nghĩ Trần Anh quay về, nhưng bước vào lại là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trong khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Chu Tường ngây ngẩn cả người.
Thái Uy?
Thái Uy nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi, “Cậu… Cậu cậu cậu tỉnh rồi?”
Chu Tường chớp mắt, so với Thái Uy, hắn còn kinh ngạc hơn, không ngờ chỉ mới vài ngày sau khi hồi tỉnh, hắn lại có thể gặp được anh bạn cũ của mình.
Thái Uy sải bước đến trước mặt Chu Tường, phấn chấn bừng bừng chụp lấy bả vai hắn, sức lực quá lớn làm hắn đau âm ỉ, Thái Uy xúc động nói, “Cậu em à, cậu không biết anh, nhưng anh biết cậu đấy.” Ngón tay đang xách đồ đạc chỉ sang giường bên cạnh, “Đó là ba anh, ba anh nằm hơn nửa năm rồi, mỗi lần đến đây anh đều gặp cậu. Haiz, ba anh tuổi này thì không nói, nhưng cậu còn trẻ vậy mà phải sống thực vật cả đời thì mẹ cậu coi như xong, không ngờ cậu tỉnh lại, tốt quá rồi.” Anh vỗ vai Chu Tường thùm thụp, khuôn mặt chính trực rạng rỡ tươi cười.
Trái tim Chu Tường vẫn còn đang run rẩy, hắn bắt được cánh tay Thái Uy, xúc động nói không ra lời. Hắn chỉ muốn gọi một tiếng “Anh Uy”, nhưng đối với Thái Uy mà nói, bây giờ hắn chỉ là một người xa lạ có cùng cái tên Chu Tường.
Thái Uy nghi hoặc nhìn hắn, “Sao thế? Khó chịu chỗ nào à? Anh gọi bác sĩ cho cậu nhé?”
“Không, không cần. Anh, anh đừng bỏ cuộc, có lẽ bác ấy cũng sẽ tỉnh lại vào một ngày không xa.”
Thái Uy bỏ đồ đạc lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế, thở dài, “Không quá hi vọng, đột quỵ vào cái tuổi này… Hiện giờ chỉ có thể kéo dài như vậy, ông cụ nửa chết nửa sống, cả nhà ai cũng khó chịu, nhưng đâu thể trơ mắt nhìn cụ chết được.” Thái Uy nhìn ba mình, “Mặc kệ thế nào, bây giờ cụ vẫn đang sống.”
Và trên đây là tất cả những cảm nhận của cá nhân mình, có gì sai sót mong các bạn bỏ qua, nếu như các bạn muốn tìm truyện này đọc thì hay tham gia truyenff để có thể thỏa sức đam mê!